Tâm sự Hồi ký: XUẤT NHẬP KHẨU NHỮNG NGÀY GIAN KHÓ.

Smile

Well-Known Member
Bài viết
292
Reaction score
392
Chia sẻ từ trang 360 độ Xuất nhập khẩu:

Tập 1: Mon men vào nghề.

Tôi vốn dân ngoại ngữ khoa tiếng Anh, nên trình tiếng Anh của tôi phải nói là Như Tây ... nói tiếng Việt. Ra trường, làm đủ nghề từ bồi bàn, bắt khách quán cà phê, lễ tân, bảo vệ khách sạn rồi cả chăn Tây nữa; nhưng nói chung 2 tay vày lỗ miệng. Nhận lương xong mua cái áo rét là hết, chỉ có trông vào tiền Boa của khách ở khách sạn.
Một lần, vì đói quá mà đầu toàn nghĩ chăn Tây, nghĩ cái thứ viển vông là mua sách ở Đinh Lễ ra bờ hồ bán dạo cho Tây kiếm tiền ... nên lao mẹ vào chị xinh gái. Trên cái đường Bạch Đằng vốn đã bẩn nhất Hà Nội tôi lại vừa vòng từ khu chợ Long Biên về nên nói thật xe toàn dính nào là hoa quả nào là cứt rồi cả nước cống và lao vào chị Spacy ăn ngon mặc đẹp thì mọi người tưởng tượng ra rồi đó. Người chị toàn cứt cả mặt lẫn áo quần, xe thì vỡ yếm trẹo đầu không đi được, thế là chị hét toáng lên:
- Đi cái kiểu gì thế hả? Mày bị mù à.
- Em xin lỗi, em không cố ý. Tôi lý nhí trong họng.
Chợt nhìn tôi cũng tươm, quần áo trắng, cao ráo, lại mặt hiền nên có vẻ chị cũng nguôi phần nào, gạt cứt khỏi miệng chị kêu than:
- Thôi bỏ đi, em có sao không?
Tôi chưa kịp trả lời thì 1 thằng chó, tay xăm ngực xăm toàn hình thú vật, to lực lưỡng từ đâu chạy ra, chưa nói chưa rằng nó cho tôi 1 cái bạt tai:" Bố đánh chết mẹ mày giờ, mày nhìn cái gì?". Phải nói thật, tay nó to như cái vồ, giọng nó oang oang như lệnh vỡ, trúng cái tát của nó ù hết tai, choáng váng hết cả mặt mày.
Đúng là tránh méo thoát, chị thì tha mà thằng xúc vật cứ giữ xe tôi lại đòi 7 triệu, mặc kệ chị nó can ngăn mãi. Đúng là chị tiên em cóc. Tôi móc ví ra chỉ còn 1tr liền nói:
- Em trọ ở nhà cô Ninh gần đây, thôi em gửi tạm anh, chị cái xe 2 ngày nữa em mang tiền lên chuộc.
Cuộc đời tôi ngã rẽ từ hồi đó, như phát khóc tức tưởi bắt xe sang Gia Lâm, xuống Hải Phòng vay tiền chị.
Chị tôi, không giống như mọi ngày, tính chị nóng hay mắng và đôi lúc quyết đoán như đàn ông nhưng hôm đó nhìn bộ dạng thất thểu của tôi chị chán chả muốn mắng, đưa cho tôi 2 triệu và bảo mai tao gửi lên cho, nay không cầm.
- Mày ăn gì chưa, tao thấy mày như thằng sắp chết đấy. Ăn gì đi rồi lên đó làm đi, nhưng mày nghĩ lại xem từ ngày ra trường đến giờ mày có làm gì ra hồn không, hay mày nộp công ty tao đi, trên Hà Nội đang tuyển hàng Air, ngày kia phỏng vấn, viết CV đi tao chuyển qua outlook công ty cho, chắc chúng nó sẽ cho phỏng vấn.
Nghe lời chị, tôi bắt đầu quyết định sang trang mới đó là làm về Xuất Nhập Khẩu. Suốt ngày hôm đó, tôi hí hửng tôi hào hứng nghĩ về công việc sắp làm, nghĩ về tương lai, nghĩ về sắp tới đây mình không phải làm ca kíp nữa, thật tuyệt vời mặc dù méo biết mình có đỗ hay không.
Tối hôm sau, dành đúng 15 phút để đọc những gì mình in ra được từ internet về xuất nhập khẩu: tờ khai có luồng xanh luồng đỏ luồng vàng, 1 bộ hồ sơ gồm những gì để là hành trang đi phỏng vấn. Ngủ mơ vẫn còn thấy xanh đỏ vàng, chập chờn 1 giấc mơ làm nghề xuất nhập khẩu.
 

Smile

Well-Known Member
Bài viết
292
Reaction score
392
Chia sẻ từ trang 360 độ Xuất nhập khẩu:
Hồi ký: Xuất Nhập Khẩu - Những ngày gian khó.
Phần 2: Phỏng vấn.


Được hẹn lịch phỏng vấn lúc 11:00, tôi đổi lịch cho anh Thu cùng chỗ làm sang làm chiều để đi phỏng vấn, Anh Thu thích quá, buổi sáng check out thường có tiền Tip còn buổi chiều thì chả có mẹ gì nên sáng sớm 5h anh gọi tôi dậy - hôm đó ngủ đêm ở khách sạn, anh lên Bếp chặt 1 nửa cân Thịt bò làm cơm rang dưa bò mời tôi ăn. Thật ra làm khách sạn cũng có cái hay, ăn uống méo phải nghĩ thích ăn gì lên bếp làm, ông Tuấn bếp trưởng biết mà méo dám kêu, kêu thì hôm sau mà trót mang đồ ra khỏi khách sạn là kiểm tra bắt cho sml luôn.
Nghĩ bụng đã mất mẹ nó buổi sáng thì tranh thủ mà đi chơi, chứ mấy khi được đi chơi đâu, cắm mặt vào làm nên người ta hẹn 11:00 mình đến mẹ lúc 8:00 nghĩ bụng hơn 30 người tuyển có 1 thì chắc méo gì đến lượt mình. Vì vậy tâm lý tôi cũng rất thoải mái, vừa nhai kẹo cao su, đút tay túi quần đến thẳng công ty khi văn phòng vẫn còn đang tập thể dục.
Nói thật, mình chưa bao giờ thấy cảnh cả văn phòng lố nhố 30-40 con người đứng tập thể dục kiểu như Ngáo đá bây giờ nên nhìn rất hoạt kê. Cố nhịn cười mà vẫn phải phì cười. Buồn cười hơn là cả văn phòng mặc quần áo như mấy ông thợ điện, trông chả lịch sự chút nào khác hẳn môi trường khách sạn là đéo có tiền nhưng quần áo phải đẹp, là luột thẳng thớm sơ vin và đi giày bóng lộn.
Công ty Nhật nên nhìn sạch sẽ mỗi tội 2 ông người Nhật thì nhìn hoạt kê vãi. 1 ông thì mặt ngây ngây mắt bé tý trông như ngủ gật, 1 ông thì cao to đen hôi, đầu chít khăn mặt trông như thổ phỉ làm mình cũng hoài nghi về phim Nhật.
Cả công ty cũng ngạc nhiên bởi theo lịch thì phải 9h mới phỏng vấn sao từ 8h đã thấy thằng lù lù ở đây rồi, nên cả gái cả trai cười ồ nhìn tôi có vẻ tò mò lắm. Mấy em xinh gái mà sau này là đồng nghiệp của tôi còn chỉ chỏ rồi bịt miệng cười phớ lớ với nhau, làm mình cũng chột, tý thì định đi về. Một chị ra hỏi tôi với giọng rất nhã nhặn:
- Xin lỗi, bạn là ứng viên đến phỏng vấn à? Bạn tên là gì, được hẹn lúc mấy giờ?
- Vâng. Em tên Nam được hẹn lúc 11:00 nhưng hồi hộp quá nên em đến sớm sợ lạc đường ai dè dễ tìm quá. Gãi đầu, gãi tai.:))
- Ồ không sao, để mình báo sếp phỏng vấn bạn trước luôn.
Thế là vào cuộc phỏng vấn, Sếp là ông cao to đen hôi lúc nãy, nên mình nhìn chỉ thấy buồn cười mà không thấy căng thẳng lại phỏng vấn bằng Tiếng Việt, bà chị ban nãy là phiên dịch.
Sếp xem qua hồ sơ rồi nói: ajinomoto, suzuki, mitsubishi.
- Em có thể giới thiệu về em cho sếp được không?
- Tôi tên là : Phạm Thành Nam sinh năm 1985, quê ở Hải Dương, tôi trước kia có làm xuất nhập khẩu, hiện nay tôi đang làm ở khách sạn này...tờ khai có .... Tôi đọc luôn hết cái mà tôi đã học 15 phút tối hôm nọ.
Ông Sếp chắc chắn là biết tiếng Việt nên phì cười, được cái mặt xấu mà răng trắng, cười cũng đáng yêu nhưng nước bọt văng nhiều quá. Hắn quay sang tôi nói tiếng Anh hỏi: Đó là toàn bộ kiến thức Xnk của mày à?
- Vâng.
- Em có thể nói cho chị loại hình tạm nhập tái xuất được không, chị thay sếp hỏi câu hỏi nghiệp vụ này?
- Em chưa biết.
- Em nói em có kinh nghiệm làm Xnk là làm gì?
- Em giao hàng theo xe thôi.
Nhìn sang Sếp, cô ả nói 1 thôi 1 hồi tiếng Nhật, có vẻ như muốn kết thúc phỏng vấn ở đây. Sếp nghe xong quay sang tôi thấy tôi đang há mồm hóng mà méo hiểu gì, hắn lại phì cười rồi quay sang bảo phiên dịch nói với tôi:
- Sếp hỏi em là bài em đọc ban nãy là đọc ở đâu, em cứ nói thật. Xác định rồi phải không?
- Vâng, Sếp hỏi thì em cũng nói thật. Thật ra em cũng chả biết tý XNK nào đâu, em cũng muốn làm XNK vì em thấy tò mò nên trước khi đi phỏng vấn em đọc 1 đoạn ở trên mạng, em tra được có thế nên cũng không đọc được nhiều hơn.
- Học trong bao lâu.
- 15 phút buổi tối, và sáng nay trước khi đến đây 30p.
- Em cho chị xem bài em chuẩn bị nào.
Tôi móc tờ giấy ra đưa cho cô phiên dịch gồm 2 trang mà tôi đã đọc. Sau đó cô phiên dịch dịch lại cho Sếp và ông ý tự nhiên đưa 1 quyển sổ trong đó có cái quy định mà sau này tôi mới biết là nghị định 87/2010/ND-CP hắn ra dấu cho tôi đọc. Để tôi lướt qua khoảng 30s ông ý lấy lại.
- Sếp bảo em đọc lại.
Tôi đọc lại rõ quy định tại khoản 3 điều 2 về doanh nghiệp chế xuất là đối tượng không chịu thuế, tuy không chính xác words by words nhưng cũng đúng đến 80%. Sếp có vẻ ngạc nhiên và hỏi tôi chi tiết hơn về cái tôi đã đọc, tôi diễn giải 1 hồi méo biết có đúng không, nhưng sau đó thấy sếp gật gù gõ gõ cái bút chì xuống bàn và hỏi:
- Em muốn nhận lương bao nhiêu, có muốn làm ở Hải Dương không, hay chỉ làm được ở Hà Nội.
Đm đùa à, thử nhau hay chỉ là thủ tục lấy có 1 người mà mình méo biết gì còn nói gì tới lương. Nghĩ bụng thế nên tôi cũng trả lời xỏ xiên:
- Em nghĩ cty là 1 tập đoàn lớn nổi tiếng từ năm 1918 thì luôn có chế độ và mức lương cho nhân viên rồi nên em đồng ý với mọi mức lương. Em tuy không có kinh nghiệm nhưng sẽ học rất nhanh vì em thấy thích và thú vị. Em phải hiểu tạm nhập tái xuất là gì.
- Cảm ơn em đã đến phỏng vấn. Công ty sẽ liên lạc lại nếu em trúng tuyển.
- Chị cho em hỏi nay có bao nhiêu người phỏng vấn ạ.
- 60 người em ạ. Lấy 2 1 hải dương và 1 hà nội.
Chào Sếp tôi ra về, ngoài hành lang kê hơn chục cái ghế đã kín người ngồi nghe thấy 2 thằng chém với nhau:
- Anh làm nippon 8 năm rồi sang đây cho đổi không khí. Chú làm gì?
- Em du học Úc về, chưa có việc thấy công ty này lớn nên tuyển xem đi làm tạm.
Nghĩ thật nhanh, nhìn lại văn phòng xem mấy cô xinh xinh còn ở đó không, để cười tạm biệt cái, chứ kiểu này không được rồi. Thôi phải về đọc nhiều mới đi phỏng vấn được.
5 ngày sau, khi tôi chui vào phòng đánh 1 giấc sau giờ làm ca sáng thì thấy điện thoại reo là số máy bàn. Ngáp rõ to alo thì nghe giọng nhẹ nhàng:
- Chào anh em là Mão bên Sankyu, chúc mừng anh đã trúng tuyển, anh chuẩn bị hồ sơ sau trước khi nhận việc....
Tai tôi ù đi, thế là giấc mơ thành hiện thực. Cảm ơn Kotani, chính ông là người đã cho tôi được như hôm nay, nếu ông từ chối, tôi sẽ không bao giờ làm xuất nhập khẩu.
 

Smile

Well-Known Member
Bài viết
292
Reaction score
392
Chia sẻ từ trang 360 độ Xuất nhập khẩu:
Hồi ký: Xuất nhập khẩu - Những ngày gian khó.
Tập 3: Lấy lệnh.

Tôi được phân đi Nội Bài, đó là khát khao của nhiều người trong công ty tôi, có lẽ do Sếp ưu ái. Đợt đó không xét con gái thì con trai tôi được ưu ái thứ 2 văn phòng sau anh Đức, mà tôi khá nghịch nhưng được cái là Sếp cũng quý nên sau khi tôi được phân lên Nội Bài thì ban đầu 1 bộ phận không đồng ý lắm. Sau này, những người phản đối lại là những người bạn chí Thân. Trên hành trình đó bạn bè tôi giờ thành những ông trùm thật sự, có thể kể tới Anh Vũ JDL S1 cùng team Sankyu của tôi trên Nội Bài, hay anh Đạt JDL Vĩnh Phúc hay 1 số anh em nữa tất cả đều rất thành công.
Ngày đầu tiên đi làm, Hoa Phượng nhét cho tôi 1 cục tiền 30 triệu bảo tôi:
- Anh qua NNR lấy cho em cái lệnh của thằng Asti sau đó anh mang lên cho các anh trên Nội Bài lấy hàng gấp hộ em nhé.
Cầm cục tiền, hỏi lại Phượng NNR ở đâu tôi liều lĩnh đi mà chả biết cái lệnh là cái gì. Chắc nó giống như cái Lệnh truy nã của công an, nghĩ bụng thế. Gấp thì cũng qua làm bát xôi xéo đã, văn phòng ngay Nguyễn Du nơi có xôi xéo gói lá sen ăn ngon tuyệt. Ngồi chưa kịp đớp miếng nào thì Phượng đã gọi:" Anh ơi tới nơi chưa, hàng của em gấp lắm, nhà máy sắp dừng chuyền rồi". Nghe có vẻ nghiêm trọng mà méo hiểu nghiêm trọng thế sao lại giao cho thằng méo biết gì như mình nhỉ. Thôi đành gói nắm xôi lại phi 1 mạch lên cầu giấy để đi lấy cái "Lệnh" xem như thế nào mà mất những 20 triệu.
Tại NNR:
- Mình lấy lệnh cho bên Sankyu.
- Anh lấy lô nào.
- Lô của Phượng.
- À lô Asti, anh đợi em 1 lát.
- Anh cho em xin giấy giới thiệu.
- Mình không mang.
- Anh xe ôm hay là người Sankyu đó.
Nghĩ bực mình, đờ cờ mờ mai bố mày có áo Sankyu thì hết xe ôm nhá, nhìn thế này mà bảo là xe ôm à, nên trả lời:" Xe ôm". Mãi sau mình mới biết là Xe Ôm cũng là ngưòi thường xuyên đi lấy lệnh, cô ý không phải khinh mình.
- Thế có mang tiền đi đóng không, lấy lệnh lần nào chưa mà cái gì cũng không biết.
- Bao tiền thế.
- 19 triệu, lệnh của anh đây.Hóa đơn nay bên em hết em gửi về cty sau.
Vừa bước ra khỏi cửa thì Phượng lại gọi kêu đi nhanh lên Nội Bài, hàng gấp lắm.
Nên các bạn trẻ ạ, khi các bạn bắt đầu vào nghề Xuất nhập khẩu thì ít nhất các bạn cũng phải nắm được Lệnh là gì? Các bạn phải tập thói quen nghe điện thoại, tập bị giục và chịu được áp lực của công việc. Việc làm XNK là việc sôi động nhất, bận rộn nhất và yêu cầu cao, nhanh, đúng tiến độ.
Lệnh chính là Ủy quyền, hãy làm quen với các khái niệm:
- Ủy quyền.
- D.O.
- Ủy quyền chéo.
- Ủy quyền dài hạn
- Giới thiệu dài hạn.
- Cước vận chuyển.
 

Smile

Well-Known Member
Bài viết
292
Reaction score
392
Hồi ký: XNK NHỮNG NGÀY GIAN KHÓ.
Phần 4: NỘI BÀI.


Cũng đã lâu, không lên Nội Bài, nọ đang lái xe lên Nội Bài đầu óc đang tương tư nhớ lại những ngày vui vẻ mà gian khó. Những năm làm ops, 1 tiếng máy bay là biết chuyến nào đi, chuyến nào hạ cánh, giờ thì chỉ còn nhớ máng máng vì thay đổi nhiều quá. Đang vẩn vơ thì chợt Pikachu ra tuýt còi. 3 Pikachu nom na ná nhau, con nào cũng to to, đen đen vì cháy nắng, được cái không con nào gày, béo cả. Trong cùng 1 Pikachu đang cắm cúi viết biên bản.
Thôi thì thời thế thay đổi, trước chỗ nào cũng biết nào Ban xe, nào Long Gà, nào Hiệp Gà... giờ méo biết chỗ nào cả, Nội Bài giờ khác thật.
Nói lâu không lên Nội Bài không đúng bởi vẫn thỉnh thoảng chạy lên Vĩnh Phúc qua Nội Bài hay năm ngoái cả năm phải mấy chục lần ngược Nam xuôi Bắc, cũng chỉ đứng trên T1 nhìn ngắm lại Nơi Tình Yêu bắt đầu với nghề XNK.
Buổi đầu tiên lên Nội Bài trời đã gần 12:00. Xế trưa, nắng quái, mấy bác OPs vẫn cần mẫn Đợi hàng ra, cho hàng lên xe rồi mới dám đi ăn cơm phần vì hàng gấp, phần thì sợ nhỡ thằng méo nào dở hơi nó lại bốc nhầm hàng thì bỏ mẹ.
Chạy bở hơi tai vào đưa lệnh cho Tuấn Anh:
- Anh là nhân viên mới à, anh đưa lệnh cho em làm gì. Cầm lấy, cất đi, chiều mang lên quầy trả cho kho hàng.
- Ơ thế không cần lệnh lấy hàng à, Phượng bảo đưa gấp mà.
- Thì gấp, giục thì cứ giục thôi, chứ em nợ rồi, thôi bốc hàng đi, em bốc từ sáng giờ mất 1 lứa đẻ rồi.
Bụng đói, chạy mệt, ngồi xe đau đít mà đéo mẹ lên lại nhá mấy thùng hàng nặng thật vãi nhái. Thực tế làm khách sạn bốc vali ầm ầm nhưng mà thực chất là đẩy vali chứ bốc hàng thế này đéo còn sức mà ăn thật.
Buổi trưa đi theo anh Vũ vào ăn cơm, 3 anh em ngồi nhá cơm rang trong kho DHL cũ. Cơm rắn như ngô sống phơi khô, dưa bò thì điểm xuyết, giá 35k, đó là cái giá khá rẻ trên Nội Bài lúc đó nhưng với số tiền đó ở Hà Nội thì đớp được bao nhiêu thứ. Ông đi cùng ông Vũ tên Cường, chắc cũng mới, đeo ba lô ngang hông, miệng cười phớ lớ chắc kiếm được món to. Sau này, mình mới hiểu đối với OPs Nội Bài niềm vui chỉ là đón và xuất đc hàng nhanh để tranh thủ nghỉ, bởi cả ngày hết chạy, hết bốc vác giữa 1 rừng người, giữa nhữmg tiếng ồn của xe ô tô, xe nâng, khói bụi... là những phút nghỉ ngơi bên bát cơm rang khó nuốt.
Ngày hôm đó mình mới biết Nội Bài, đó là 3 cái kho rộng, cao: Kho NCTS, ACS và kho K3. Kho K3 là cái kho bẩn nhất, bụi nhất và nóng nhất; giữa tháng 11 mà mình toát hết mồ hôi, đầm đìa nhễ nhại.
Đang bước cắm đầu vì di chuyển giữa các kho chỉ để bốc hàng, đột nhiên thấy tiếng chiêng tiếng mõ, hương khói nghi ngút giật hết cả mình. Dưới mái tôn, bên cạnh phòng Hải quan, 1 đám lố nhố ngồi cúng bái trước chiếc quan tài kẽm, mình tưởng có ai đem xác chết lên đây kiện tụng, hỏi ra mới biết là xác người được vận chuyển bằng máy bay về và người thân đang cúng siêu vong. Mình cũng cúi đầu mặc niệm chia buồn cùng tang quyến. Trong cái phút trang nghiêm đến lặng người ấy ấy độy nhiên phát ra 1 tiếng như con thú gầm:
- ĐM chúng mày định đốt kho hàng à mà hương khói ở đây. Chúng mày đốt thì về com mẹ nhà chúng mày đốt chứ không nhìn thấy cấm lửa à. Rồi 1 vụ lùm xùm giữa nhân viên kho hàng và tang quyến xảy ra và kết thúc là bảo vệ ra dẹp loạn lập biên bản các kiểu con đà điểu và mình cũng bốc xong mấy chục kiện hàng để kịp ghép xe, mệt đái cả ra quần.
Ngày hôm đó, sau khi hạ hàng, bốc hàng lưng mình đã cảm thấy không chịu nổi- cái thói của bọn làm nghề dịch vụ đó là lười vận động. Nay chuyển sang cái nghề cao quý đó là Xuất Nhập Khẩu mới biết ai dẻo hơn ai. Cả ngày, chỉ có chạy rồi bốc hàng, nhưng đâu chỉ với mình, hàng ngàn Ops cũng đang chạy, cũng tất bật, cũng toát mồ hôi, cũng khét mù bì bụi khói, họ vẫn vui thì mình cũng phải cố gắng. Nếu mình bỏ cuộc thì lại trở về cái máng lợn ngày xưa. Nhưng hôm đó mình cũng nhận ra 1 điều đó là tồn tại ở Nội Bài cũng cần có nghệ thuật sống.
 

Tìm thành viên

Top