Tâm sự Giai đất Cảng và nghề giao nhận

Chaien

Administrator
Thành viên BQT
Bài viết
1,008
Reaction score
939
Bài viết là một lời tâm sự về nghề giao nhận ở phía Bắc của một tiền bối. Các bạn đọc và cảm nhận nhé
Bài viết mình sưu tầm từ anh Đàm Việt.


Vào làm, à, học việc ở cty của bà bu luôn. Có phòng xuất nhập khẩu, chuyên thuốc tây. Ông chú ở cty dòm từ đầu tới chân, rồi quẳng cho bộ hs: "mang ra cảng 3 mở đi"

Ơ biết gì đâu. Trang giấy trắng, ngày đầu tiên luôn. Nhìn cái bill mà như kiểu tiếng campuchia. Rồi cũng theo chân ông anh (giờ đang làm ở Vinalink) ra cảng 3. Ngày đấy còn tờ khai giấy các mầu xanh đỏ viết tay, kí hquan chỉ có 5k, và cái thằng Toàn béo chưa béo như bây giờ.

Chả biết cái của khỉ gì, nhưng đc cái lắm mồm lắm chữ, cũng phét lác giống thật lắm. Hỏi cái này cái kia đếch biết, cũng học theo người ta giả vờ gọi hỏi chủ hàng, kì thực là chạy ra ngoài hỏi các anh, rồi lại vào liên thiên. Thế mà luồng xanh đấy.

Nhoằng cái 2006,cũng thi thố, chiến đấu lấy đc cái chứng chỉ khai hải quan của tổng cục. Thi tịn trên thủ đô. Mấy ace dắt díu nhau lên đấy, tối còn rủ nhau ra vũ trường NewCentury chơi đến gần sáng mới về, tí thì ngủ quên khỏi thi (cái vũ trường này sau đấy mấy hôm thì sập,có lên báo đới).

Mở tk dc 5 năm,quanh năm ngày tháng nhập thuốc tây, mở nhiều đến nỗi cảng 2 cảng 3 chả nhớ tên mình nữa, chỉ gọi là thằng thuốc tây. Rồi cũng thấy nó gò bó quá. Hôm nao cũng lọ mọ tra biểu thuế, hì hụi nắn nót viết tay, lô nào mà nhiều mục hàng thì thôi rồi, chứ bé tí hin, lỡ tay mà viết sai là xé mợ nó đi viết lại, tờ khai trị giá tính thuế phải bấm bằng máy tính, rồi thì dòm xem hạn nghạch còn không,giấy phép lưu hành có chưa. Chán nhất vẫn là mang ra hquan, chờ đợi vài ba tiếng, có khi cả ngày trời mới đến lốt, cơ mà muộn rồi,mai làm, thế có chán ko. Thấy mình cũng chắc tay nên mạnh dạn nhảy sang vận tải, chuyển sang chân trời mới, đấy là chạy lệnh.

Hồi đầu thích lắm, được đi loăng quăng, chạy nhông nhống như chó dái ngoài đường. Thích thì tạt vào làm chén nước. Ngày đó cty mới có 3 con ngao, việc cũng bt. Rồi lên 5 con. Lúc đấy mới thấy nhọc. Xe gửi ở 128, đếch có chỗ gửi lệnh, mang ra cây dầu thì ko đổ dầu, ng ta ko cho gửi. Thế là cặm cụi đợi xe,giao từng cái lệnh.Cái cảm giác đi giao lệnh vào mùa đông, 3h sáng,trời mưa, đợt lạnh kỉ lục, nó khó tả lắm các ông ạ. Rồi hàng rời Hoàng Diệu, có những tháng ròng rã lấy hàng đêm, đêm nào cũng 4-5 xe thép ống, cái loại to bằng lon sữa anh Thọ ấy. Vừa căng mắt ra đếm,vừa xếp sao cho cân xe,cho đủ tải, vừa đập muỗi. Còn cái thanh toán mới hãi,có bận mấy tháng mới làm thanh toán. Rồi cho đến một hôm, chợt nhận ra là mình âm mất mấy chục củ. Giấy tờ rơi vãi, tiền đi đường cho lái xe ghi thiếu, tra lại cũng khó, nhưng thôi lỡ rồi, phải cầy trả thôi. Nói thế chứ mình cũng tiêu vào mà ko kiểm soát dc. Giờ cty có 13 đầu, thêm ae làm, mình đỡ việc rồi cũng quy củ hơn, ko bị hụt tiền nữa. Được cái mấy ace trong cty quý mến nhau, các bác lãnh đạo cũng tốt, cũng động viên quan tâm ae, nên tâm lý cũng thoải mái làm việc.

Cái nghề này vất vả thật,rủi ro, nguy hiểm đủ cả,nhưng làm lâu năm, yêu nghề,yêu người làm cùng mình các ông ạ. Vợ tôi trước kia là khách hàng của cty đấy. Đúng ra, ai cũng làm vì miếng cơm manh áo, yêu nghề như tôi thì chắc cũng không nhiều lắm. Kiếm tiền thì nghề nào cũng là nghề, mình không làm chủ được thì chấp nhận làm tớ. Làm tớ thì phải chịu vất vả rồi. Ace ai có gia đình rồi chắc chắn sẽ hiểu, nhiều thứ phải lo lắm. Không có hìu thì chết ngắc chứ còn gì. Vậy nên mệt lắm, chán lắm hay gì gì đó, cũng mong ace cố gắng. Mình ko làm một lúc dc nhiều, thì cứ tích dần dần. Rồi cũng ok thôi. Chịu khó một chút.

Chả có gì, chỉ có cái mồm phét lác. Nhân dịp chuẩn bị đi ngủ, có câu chuyện để mọi người coi chơi. Coi xong thì đi ngủ, để dành ngày cn thật thư giãn, t2 còn cày vì con em chúng ta.

Chúc chúng ta thành công.

27538797363_c2c7e4c0dc_b.jpg
 
Sửa lần cuối:

Tìm thành viên

Top